Bên cạnh những kỳ thị, xua đuổi, vẫn còn một bộ phận không nhỏ cha mẹ từ ghét bỏ đến chấp nhận và hạnh phúc với những đứa con đồng tính của mình.
“Lúc biết con là gay, vợ chồng tôi xem nó như sâu bọ. Suốt 10 năm trời, chúng tôi kỳ thị, nhiếc móc đến mức con tôi tự tử một lần, vào nhà thương điên 2 lần”, bà Thủy (Quận 9, TP HCM).
Bà kể, chồng quê gốc ở Thái Bình nên rất nặng chuyện nối dõi tông đường. May mắn thay, đứa con đầu lòng là con trai trở thành niềm vui của cả dòng họ. Hạnh phúc cũng vì thế mà lớn lên trong gia đình nhỏ. “Nghĩ về con là tôi yêu thương trào nước mắt”, bà nói.
Ngoài mặt là vậy, bên trong vợ chồng bà Thủy nghĩ nhiều cách để “thay đổi” cái đồng tính của con. Gia đình bà đưa con đi hết viện nọ, viện kia, thậm chí, cho đi xét nghiệm máu xem hoócmôn “lệch lạc” của con có thể sửa được không.
“Nghe người ta mách có thể con bị cái vong nữ nào nhập vào người, vợ chồng tôi đưa con đến một nhà thầy cúng ở tận Đồng Tháp. Đến đó, họ chọc ngoáy vào những chỗ hiểm trên người, bắt con tôi nói nó là ai nhưng lần nào thằng bé cũng nói ‘Con là thằng Duy’. Họ lại đè người, trói tay chân, chọc vào yết hầu nó. Con tôi thất thanh kêu lên ‘Đau, đau, đau, con là gay, con yêu con trai’. Vợ chồng tôi ngồi hai bên giật mình ngước nhìn nhau như biết rằng nếu còn tiếp tục chắc con tôi chết mất”, người mẹ nhớ lại những ngày ấy.
Bị gia đình đối xử như vậy nhưng cậu con trai rất biết nghe lời. Sau này, bà Thủy mới biết con cũng khổ tâm và đấu tranh ghê gớm lắm, bởi từ lớp 11, cậu đã phải nhập viện tâm thần vì nói nhảm, stress nặng (khi đó gia đình chưa biết cậu đồng tính). Lần thứ 2 cậu nhập viện cũng bị tâm thần do áp lực công việc, sáng làm chỗ này, tối làm chỗ khác và còn phải học cao học (vợ chồng bà đã bảo sẽ không cho cậu thứ gì).
“Tôi còn ngu muội tới mức xin bác sĩ cho con ở trại nữ vì không thể để nó ở trại nam được. Một tối vợ chồng tôi nằm bên cạnh nó, đang đêm nó đứng dậy nhìn đồng hồ rồi đếm ‘1, 2, 3, 4, 5, 6. Con đếm đến 6 là Hùng (người yêu nó lúc đấy) sẽ xuất hiện. Chúng con đã giao hẹn với nhau rồi’. Xong nó đổ ầm người xuống nền nhà. Rồi cứ thế nó lại đứng lên làm tương tự”.
Sau bao lần như thế, vợ chồng bà Thủy mới nhận ra “mình khổ một, con mình còn khổ gấp trăm lần” rồi quyết định không nặng nề với con, chăm sóc con để bù đắp lỗi lầm ngày trước.
“Giờ con tôi đã 30 tuổi, nó làm việc bên Philippines, đầu óc ổn định nhưng sợ rằng khi có áp lực bệnh sẽ tái phát. Vợ chồng tôi cũng không sống được bao nhiêu nữa, nếu nó có mệnh hệ gì thì lấy ai chăm sóc. Thà để cho con được sống theo cách của mình, chúng tôi mới an tâm ra đi được”, người mẹ đầu hai thứ tóc tâm sự.
LIFECentre #LIFE #AROUNDU